![]() Anh
mở đầu lá thư với câu thơ của Thế Lữ « Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy ... Ngàn
năm chưa dễ mấy ai quên » bởi vì nó thật đúng với tâm trạng anh đang sống dù
đã bước vào tuổi già và kể từ dạo ấy , biệt ly đến nay đã gần nửa thế kỷ cũng
chưa một lần gặp lại em .
Em
vẫn biết , con người anh bản chất kín đáo hay che dấu tình cảm mà đã tỏ được
lòng mình qua lời thơ ấy thì tất nhiên phải bị thúc đẩy mạnh bởi nội tâm . Tuổi
già đi giữa cảnh hoàng hôn , chẳng bao lâu chiều tàn rồi sẽ nhạt nắng nên vào
thời điểm này , anh chỉ muốn bầy tỏ sự thật ít ra cũng để thành thật với chính
mình ! Quả tình , từ buổi chia tay , hình ảnh em vẫn đi bên cạnh đời anh ; mỗi
khi nhớ đến , tâm hồn lại dấy lên một nỗi buồn tiếc nuối ...
Em
còn nhớ sân trường Yersin Đà Lạt , sương mù mênh mang một buổi sáng trời lạnh
vào giờ ra chơi , anh đến gặp em lần
![]() Một
buổi tối trên Đà Lạt , 10 giờ đêm khi thành phố đã yên ngủ , em hốt hoảng ghé
nhà anh , mặt xanh như tầu lá , kể chuyện bị người thầy dậy kèm môn Math tỏ
tình , nhỏ to nói lời yêu thương chiều hôm ấy . Em vừa thở vừa kể với vẻ ngại
ngùng sợ hãi làm anh thêm tự đắc và hãnh diện với mối tình đầu chân thật . Nổi
máu anh hùng , anh đi kiếm ông ta và cuối cùng dù chẳng có gì sẩy ra , anh vẫn
tự hào đã bảo vệ người yêu về lại cư xá yên ổn ... Chuyện cũ còn nhớ mà người
xưa hôm nay đâu rồi ?
Xong
trung học Yersin , anh về Saigon theo Đại học Dược khoa , ở trọ nhà người quen
cũng ngay sát khu nhà em đường Bùi Thị Xuân nên chiều nào anh cũng ghé , tỉ tê
tâm sự mãi đến khi ba em đi làm về ... Có lúc , hai đứa ngồi tán gẫu ở quán nước
gần đó và chính tại nơi đây , hôm chờ em đến , tình cờ anh đã chứng kiến tận mắt
cảnh tự thiêu của Thượng Toạ Thích Quảng Đức ở ngay góc ngã tư Phan Đình Phùng
và Lê Văn Duyệt . Sao cái thời son trẻ ấy , chúng mình hồn nhiên quá em
nhỉ ?
Anh
vẫn nhớ Sương , thân hình nhỏ nhắn , tóc để ngang vai giống cô ca sĩ Sylvie
Vartan đương thời , tung tăng mặc váy « plissée » với chiếc áo lụa xanh , hẹn hò
theo anh nhẩy nhót trong các « boom » tổ chức ở nhà bạn bè hay phòng trà ca
nhạc . Con trai ở tuổi mới lớn vô tư nhiều tội lỗi ... anh đã nói dối mẹ là xe
bị mất cắp rồi đem bán chiếc Mobylette ấy để lấy tiền đi chơi với
em .
Mùa
thu tháng 10 năm 1964 , anh được giấy phép đi du học Pháp và từ đó hai đứa xa
nhau ... Ngày anh đi , đôi mắt em buồn , long lanh nước mắt giận hờn vì tưởng
anh đã phụ tình , bỏ em ở lại để hồ hỡi lên đường bay về chân trời mới phương
Tây . Thời gian đã trả lời và nghi vấn ấy của em chỉ đúng một phần nhỏ . Anh học
Y khoa ở Bordeaux , ra trường và sau mấy chục năm làm việc ở bệnh viện , bây giờ
đang sống đời hưu trí .
Thời
gian đầu , thư em và thư anh chồng chất thành từng đống ... rồi mỗi năm mỗi
vắng ! Không thấy nhau đã lâu mà đời người con gái rực rỡ được mấy mùa xuân ? Do
lẽ ấy , anh cũng đành an phận , âm thầm chấp nhận cái duyên số bẽ bàng . Em học
philo . hẳn còn nhớ bài thơ « Les Feuilles Mortes » : « En ce temps-là , la
vie était plus belle / Et le soleil plus brulant qu’aujourd’hui » ( Thuở ấy ,
cuộc đời đẹp quá và mặt trời hình như nóng hơn hôm nay ) và câu cuối cùng
kết luận tựa như chuyện hai đứa mình : « Et la vie sépare ceux qui s’aiment /
Tout doucement , sans faire de bruit » ( Và cuộc đời luôn chia cách những kẻ yêu
nhau , âm thầm trong lặng lẽ ) .
Thời
gian qua nhanh như bóng mây , thấm thoát đã 49 năm kể từ ngày xa em và dù muốn
hay không , chúng ta mỗi người cũng đã chọn một cuộc đời hay nói khác đi mỗi
người một con đường . Anh lập gia đình sớm vào một hoàn cảnh bắt buộc cuối thập
niên 60 ; mẹ của ba đứa con anh là phụ nữ Pháp tốt nghiệp cùng phân khoa nhưng
có lẽ vì đời sống tình cảm nhiều khác biệt không mấy suôn sẻ , thuận hoà nên
giữa đường đứt gánh ... vợ chồng ly dị !
Đôi
khi anh tự hỏi : « Khi con người thiếu hạnh phúc giống cái đòn bẩy mất điểm tựa
vì thế kỷ niệm êm đềm cần thiết như những chiếc phao để họ bám víu nổi trôi giữa
dòng hải lưu ? » « Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy » lúc đó thường nổi bật như một
kỷ vật vì mang sẵn nhiều ý tình cao đẹp !
Vẫn
biết rằng , dòng đời như dòng sông , nước mát hay lạnh , nông sâu tuỳ khúc để
hiểu thực tế ... nếu may mắn mà gặp lại , nhiều triển vọng chúng mình sẽ không
nhận ra nhau và cũng có thể thất vọng không chừng ! Có lẽ phát sinh từ dĩ vãng
đắng cay và hiện tại cô đơn nên dù thế nào , cái ý nghĩ đi tìm lại mối tình đầu
vẫn gắn chặt vào đời sống của anh bây giờ .
Năm
1974 , hồi hương sau 10 năm xa nhà , về Saigon hôm trước hôm sau , anh đã đến
tìm em ở căn nhà đường Bùi Thị Xuân nhưng nơi đây đã đổi chủ . Một mình , đến
quán « Piano Bar » cùng dẫy phố uống ly cà phê , nhìn dòng đời xuôi ngược mà
lòng se thắt ... nhớ em ! Kể từ ngày ấy , lại thêm 39 năm , anh vẫn tự hỏi bây
giờ em ở đâu ? Còn sống trên quê hương hay lưu lạc phương trời nào ? Thời gian
sau này , gia nhập phái đoàn y khoa thiện nguyện về Việt Nam giúp đỡ dân nghèo ,
đôi lúc anh mỉm cười với ý nghĩ lạc quan ... ví như quả đất tròn thì ngược
xuôi , xuôi ngược trên quê hương thế nào rồi cũng có lúc chúng mình ngẫu nhiên
gặp lại nhau ...
« Cái
thuở ban đầu lưu luyến ấy » là kỷ niệm êm đềm sống mãi trong tâm hồn tựa như âm
thanh vỗ nhẹ của những cánh bướm khi cất cánh bay lên một buổi chiều nào mà dội
vào hồn người biết bao nhung nhớ ... đôi khi vượt cả không gian lẫn thời gian
dài suốt một đời trăm năm ! Có phải hiện tượng này chỉ sẩy ra với tình yêu
« platonic » khi mà hai kẻ yêu nhau thuần khiết , chưa một lần đam mê xác thịt
như chuyện tình của anh và em ?
-
Bao giờ cho tôi gặp lại em ? Câu hỏi sẽ mãi mãi theo anh cho dù thất vọng lẫn
tuyệt vọng chờ đợi ở cuối đường đời ... Viết bức thư này , anh gởi vào không
gian , tình cờ em đọc mà hồi âm thì hãy hiểu rằng ấy là hạnh phúc vô giá em tặng
cho một người không sao quên được hương vị tình yêu thơ ngây thuở ban đầu ... Ấy
chính là mối tình đầu khó quên !
Gởi
vội em nụ hôn chưa một lần dám trao ...
BS Phạm Quốc Quân , Đại Học Y
khoa Bordeaux ,
France |
Creation Yersinienne: > Articles >